Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em
Phan_4
Trình Vũ Phỉ trầm mặc một lát, mới gật đầu, "Ừ, đừng làm mình mệt mỏi."
Trình Gia Đống không khỏi cảm thấy mắt ê ẩm, sau khi gia đình xảy ra chuyện, đều do chị một mình nuôi cậu, cậu cúi đầu ăn cơm, không muốn để cho chị nhìn thấy mình thất thường, "Em lớn rồi, không còn là trẻ con, chị không phải lo lắng cho em." Cậu điều chỉnh mình một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, " Chị, chị cũng nên có bạn trai."
Trình Vũ Phỉ không để ở trong lòng, "Sao đột nhiên lại nói chuyện này? Có phải em có bạn nữ nào thích rồi không?"
Trình Gia Đống thở dài, "Sao lại nói đến chuyện của em, thôi, không nói với chị nữa." Cậu thường ở nội trú trường, cũng hi vọng chị ở nhà chú ý đến bản thân, quan tâm nhiều hơn đến chuyện chung thân đại sự của bản thân.
Chương 8
Buổi chiều hôm đó Trình Gia Đống trở về trường, Trình Vũ Phỉ kiên quyết muốn đưa cậu đi, cậu hơi từ chối, nhưng không còn cách nào, đành để chị mình đưa đến trạm xe. Trên đường đi, Trình Gia Đống luôn cười cô, muốn cô mau tìm một người anh rể về cho mình, như vậy cậu cũng không cần lo lắng cho cô nữa, dù sao cũng có một người đàn ông khác sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cô.
Trình Vũ Phỉ nghe em trai nói như vậy, chỉ cười, hình như cũng không để trong lòng.
"Chị, khi ấy có phải chị rất yêu người đó không?" Đến trạm xe buýt, Trình Gia Đống dè dặt hỏi cô. Từ khi cậu bắt đầu có trí nhớ, người chị này luôn được người khác khen là người khéo léo hiểu chuyện, cũng không bao giờ làm người lớn lo lắng, trên thực tế chị cũng là một đứa bé như vậy, cũng không nghịch ngợm gây sự, không gây cho người lớn phiền phức nào, chị làm gì, cha mẹ cũng cảm thấy an tâm, cho dù thành tích học tập của chị không tồi, một khóa học có mấy ngàn người, chị cũng có thể thi được trong top 200 người đứng đầu, hơn nữa còn tự thấy thành tích của mình chưa được tốt, chịu khó cố gắng hết sức.
Nhưng một người có tính tình dịu dàng giống như chị, năm đó khi đang học lớp mười hai đã cãi nhau ầm ĩ với cha mẹ, chị kiên quyết không gả cho người đàn ông mà cha mẹ định ra hôn ước, nhất định phải gả cho người chị yêu. Lúc đó Trình Gia Đống mới hiểu, thì ra trong lòng chị mình có một người, thậm chí sẵn lòng trở nên dũng cảm vì người đó, nhịn ăn, quậy phá, thậm chí tuyên bố muốn tự sát, những chuyện rất xa xôi đối với chị, tất cả chị đều làm. Nhiều năm sau, Trình Gia Đống còn nhớ rất rõ những chuyện này, có lẽ bởi vì chị của mình chưa từng làm những chuyện điên cuồng như vậy!
"À? Cái gì?" Trình Vũ Phỉ còn chưa phản ứng kịp.
"lúc chị học lớp mười hai xong. . . . . ." Trình Gia Đống cũng cảm thấy mình đã nói chuyện không nên nói, âm thanh càng ngày càng trở nên thấp, thật ra thì cậu muốn an ủi chị gái mình một chút, dáng vẻ điên cuồng rất đẹp, rung động lòng người, làm cho người ta không đành lòng dời mắt đi.
Chân mày Trình Vũ Phỉ khẽ nhô lên, "Đều đã qua lâu rồi, chị quên những chuyện đó rồi, em sao vẫn nhớ."
Sau khi cô nói như vậy, làm Trình Gia Đống cũng không biết phải nói gì, lúc này xe buýt tới, cậu cũng lên xe, cuối cùng chỉ nhìn cô một cái, phát hiện cô mất hồn khẽ run.
Khi cô nói dối sẽ xuất hiện dáng vẻ này.
Sau khi nhận được điện thoại Tiết Giai Nhu, Trình Vũ Phỉ chạy tới rất nhanh. Khi tâm trạng Tiết Giai Nhu tốt hay xấu đều thích đi ăn, đặc biệt ăn nhiều, phải ăn cái gì đó ngon, cuối cùng không phải không muốn ăn, mà là bụng no ăn không vô, cố ý dùng cách ăn xấu nhất này, thân hình thon thả của Tiết Giai Nhu, không muốn làm người khác không hâm mộ cũng không được.
Khi Trình Vũ Phỉ đến, Tiết Giai Nhu đã ngồi ở đó, hơn nữa đã gọi món ăn, cô một mình vui vẻ phấn chấn ăn. Nhà hàng này cũng thuộc loại kiểu cách sa hoa, Trình Vũ Phỉ âm thầm suy đoán, khách sạn nổi tiếng ở thành phố này, tất cả đều có dấu vết Tiết Giai Nhu lưu lại, hơn nữa còn được dùng cách ăn high như vây của Tiết Giai Nhu, làm gì giống như lời ầm ĩ của Tiết Giai Nhu trong điện thoại tới"Tớ tâm tình tệ hết biết rồi, cậu ra ngoài với tớ đi”.
Tiết Giai Nhu vừa nhét đồ ăn vào miệng mình, vừa đẩy thực đơn qua Trình vũ Phỉ, món ăn ở đây có điểm đặc sắc, còn cung cấp các món điểm tâm ngọt và kem. Trình Vũ Phỉ nhìn thức ăn đầy bàn với đủ loại điểm tâm ngọt, ý định muốn mở thực đơn ra cũng không có.
"Cậu sao vậy?" cô ngước mắt nhìn Tiết Giai Nhu, đột nhiên thấy buồn cười, lúc này Tiết Giai Nhu giống như một đứa bé, làm gì giống người mẹ của một đứa bé năm tuổi
"Đừng nói nữa." Tiết Giai Nhu nói đến đây thì tức, "Nhân Nhân muốn đi theo cha nó, không muốn ở cùng một chỗ với tớ."
Tiết Giai Nhu càng nghĩ càng giận, "Đi đi, đi đi, để cho mẹ ghẻ hành hạ nó không ngừng, lúc đó mới biết tớ tốt với nó. Ai mà thèm, muốn đi theo ba nó sao không nói sớm, để tớ đừng tốn nhiều tiền như vậy giành quyền nuôi dưỡng, nếu không còn có thể làm cho Từ Triệu Luân cho thêm ít tiền, con bé lừa đảo chết tiệt."
Trình Vũ Phỉ bị Tiết Giai Nhu làm cho tức cười, nhìn thấy được Tiết Giai Nhu cũng không phải đặc biệt tức giận, khi Tiết Giai Nhu thật sự tức giận đều không nói được gì. Tiết Giai Nhu là một người thông cảm cho người khác, vì con cô ấy muốn cố gắng đáp ứng nhu cầu của con mình, lấy được quyền nuôi dưỡng bé, nếu như bé không muốn ở cùng cô ấy, cô ấy cũng không giành và khóc, từ trước đến giờ cô ấy luôn tôn trọng lựa chọn của người khác, cho dù là đứa bé, điều kiện trước tiên là phải trong giới hạn cho phép.
Trình Vũ Phỉ vẫn trầm mặc, nghe Tiết Giai Nhu nhai đi nhai lại "Lỗi" của con gái mình, chờ Tiết Giai Nhu nói đủ rồi, Trình Vũ Phỉ mới đưa cho Tiết Giai Nhu một ly nước.
Thấy Tiết Giai Nhu giận dữ, Trình Vũ Phỉ phát hiện thậm chí cô còn hâm mộ. Cô vuốt bụng mình, nếu như không phải ngoài ý muốn, cô cũng có một đứa bé mới đúng, cô cắn môi, để cho mình đừng cảm thấy khó chịu như vậy, nhưng cô ngay cả con mình là con trai hay con gái cũng không biết, làm sao có thể nghĩ đến chuyện “con” lớn lên như thế nào, sau đó đứa bé vĩnh viễn rời khỏi cô. Có lẽ yêu cầu của cô quá đáng, cho nên ngay cả trời cao cũng chưa từng cho cô cơ hội làm mẹ.
Trình Vũ Phỉ kềm chế vẻ mặt đau đớn, giống như là một vết thương có mủ, sẹo bên ngoài đã tốt lên nhiều, hoàn toàn giống như đã tốt, cô lại biết rõ, vết thương đó bắt nguồn từ bên trong.
Tiết Giai Nhu châm chọc xong, nhìn bạn tốt ngồi đối diện, hơi cảm thấy có lỗi, đang chuẩn bị nói gì đó, lúc này có một cô gái đến trước bàn hai cô, cô gái nhìn Tiết Giai Nhu, lộ ra vẻ mặt khinh thường, ngay sau đó nhìn Trình Vũ Phỉ, "Cô Trình, đã lâu không gặp . . . . . ."
Lúc nói chuyện, cố gắng kéo dài âm, đôi tay ôm ngực, "Cũng không muốn tới quấy rầy hai người ăn cơm, chỉ là vừa đúng lúc gặp, còn vội muốn nói một câu để cô Trình tỉnh ra."
Trình Vũ Phỉ cau mày, cô rõ ràng cảm thấy người phụ nữ này không có ý tốt.
" Cô Trình, nhìn cô cũng coi như xinh đẹp động lòng người, số tuổi cũng không coi là lớn, gương mặt cũng sạch sẽ đáng yêu, đàn ông đều thích phụ nữ có loại dáng vẻ này, chắc là sau này cũng sẽ có cuộc sống tốt. Muốn trải qua cuộc sống giàu có thì cũng không có gì khó, bám theo đàn ông có vợ, vậy thì hơi xấu hổ rồi." Bạch Khinh Nhu nói tới chỗ này thì sắc mặt trầm xuống, mắt cũng không có nhiệt độ gì, "Cũng khó trách, nghe nói cô từng có gia cảnh rất tốt, còn chưa thích ứng cuộc sống từ trên đường rơi xuống đất ngục sao, từ công chúa Bạch Tuyết lập tức biến thành Cô bé lọ lem, chẳng qua tôi cảnh cáo cô...cô muốn tìm người đàn ông coi tiền như rác cũng mở to hai mắt nhìn rõ chút, dám đi tìm chồng tôi, cô hãy thử xem?"
Đây quả thực giống tai họa bất ngờ rơi xuống, Trình Vũ Phỉ vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy không thể nói lý được, muốn nói gì, Tiết Giai Nhu lúc này đã đứng lên, "Phục vụ, sao các người để cho một người miệng đầy lời nói tục như vậy vào nhà hàng? Cũng không sợ kéo cấp bậc của nhà hàng này xuống à." Dứt lời mới nhìn Bạch Khinh Nhu, "Thật là có bản lĩnh, chạy tới nơi đây khi dễ bạn của tôi, có bản lĩnh như vậy sao không làm cho chồng mình xem trọng mình, tới đây để bị mất mặt, vì chồng cô không muốn nhìn sắc mặt này của cô, gặp cô ở đâu lập tức trốn tránh à?"
"Cô. . . . . ." Bạch Khinh Nhu tức giận không nhẹ, chỉ vào Tiết Giai Nhu, một lúc lâu mới ổn định hô hấp, "Quả thật là có nhiều dạng như cô ta sẽ có bạn như cô, cô không phải cũng là hàng hóa thấp hèn đàn ông không cần. . . . . ."
Lúc này Trình Vũ Phỉ chịu đựng không nổi đứng lên, trực tiếp đem một chai nước trái cây ném vào chân Bạch Khinh Nhu, làm cho Bạch Khinh Nhu dậm chân, sắc mặt Trình Vũ Phỉ cũng không tốt, "phu nhân Lê, nói chuyện phải tôn trọng người khác, cô ở đây rồi, tôi cũng đang muốn nói với cô, cô làm ơn quản lý chồng mình cho tốt, đừng quấy rầy tôi, chuyện này rất ảnh hưởng cuộc sống riêng của tôi, sẽ làm cho bạn trai tôi hiểu lầm."
Đôi mắt Trình Vũ Phỉ rất lạnh, làm cho Bạch Khinh Nhu nói không ra lời.
Bạch Khinh Nhu quậy cũng thấy mất mặt, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài. Lúc này Tiết Giai mới nhìn bạn tốt của mình, nhịn không được bật cười, "đám nam sinh từng mến cậu ở trung học nếu như mà biết rõ cô gái ngoan ngoãn trong lòng bọn hắn cũng có thể tức giận như vậy, không biết có tiêu tan giấc mơ hay không." Tiết Giai Nhu nói xong vỗ vỗ vai Trình Vũ Phỉ.
Trình Vũ Phỉ muốn nói Tiết Giai Nhu lần sau gặp chuyện như vậy không cần lo, chính cô có thể tự mình giải quyết được, có thể nghĩ, vừa rồi Tiết Giai Nhu cũng chỉ muốn dựa vào chuyện này trút hết tức giận mà thôi, vì vậy không thể làm gì hơn là hết than lại thở.
Tiết Giai Nhu gọi phục vụ tính tiền, nhìn thì thấy tâm trạng không tệ.
Họ cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng, Tiết Giai Nhu tay vẫn ở trên cánh tay của Trình Vũ Phỉ, đột nhiên nghĩ đến những lời Trình Gia Đống nói trước đây rất lâu, chị em thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, chỉ khi nào có người chị quan tâm, sẽ đem hết toàn lực, chứ không núp sau lưng người khác chờ được bảo vệ.
"Lê Hồng Diệu vẫn còn bám cậu à?" Tiết Giai Nhu không nhịn được than thở.
Lê Hồng Diệu chính là người đàn ông năm đó đính hôn với Trình Vũ Phỉ, hiện tại là chồng của Bạch Khinh Nhu, sau khi Trình gia phá sản, Lê Hồng Diệu không chịu nổi người nhà ép buộc, cưới thiên kim gia đình giàu có khác, chỉ là sau nhiều năm như vậy Lê Hồng Diệu vẫn tưởng Trình Vũ Phỉ chờ anh ta, anh ta nói nhất định sẽ ly hôn, sau đó tìm cô, cho dù Trình Vũ Phỉ có nói thế nào cũng đều không có tác dụng.
Nhắc tới điều này Trình Vũ Phỉ cũng cảm thấy không biết phải làm sao, hoàn toàn không muốn nói tới chuyện này.
Chỉ là sau khi cô đi tới một khoảng cách rất dài, Trình Vũ Phỉ đột nhiên nghĩ đến, hôm nay Bạch Khinh Nhu tới tìm cô, giữa cô và Lê Hồng Diệu không có bất kỳ rối rắm gì, cho nên đối với anh ta cô không thẹn với lương tâm, nhưng nếu hôm nay cô ta tới tìm cô vì một người khác?
Nói ví dụ như là có một người phụ nữ lạ xuất hiện với danh nghĩa An Diệc Thành, như vậy cô phải ứng đối phó như thế nào? Vẫn có thể nói hợp tình hợp lí như vậy không?
Cô không nhịn được lôi tay Tiết Giai Nhu, "An Diệc Thành, có kết hôn hay không?"
Tiết Giai Nhu bị cô bất ngờ hỏi điều này, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mới hất tay của cô ra, không nhịn được tức giận,"Trình Vũ Phỉ, cậu rất ngu có phải không, vẫn hỏi người đàn ông kia, anh ta và cậu có quan hệ sao? Còn quan tâm anh ta có kết hôn hay không, anh ta chẳng lẽ chưa kết hôn cậu sẽ có cơ hội sao?"
Trình Vũ Phỉ hơi nhếch môi, không giải thích, nhưng thái độ này trong mắt Tiết Giai Nhu chính là cam chịu, "Tớ xin cậu, đừng dại dột nữa, cậu và An Diệc Thành không thể nào, quên anh ta đi, tìm một người đàn ông tốt thoải mái sống qua ngày."
Tiết Giai Nhu ngẫm nghĩ một chút, mấy người lãnh đạo "Hoàng Thành", khu vực quản lý cũng khác nhau, nhưng chuyện bọn họ kết hôn rất được quan tâm, cũng chưa từng truyền ra ngoài An Diệc Thành đã kết hôn, nhưng cô không muốn nói cho Trình Vũ Phỉ biết.
Chương 9
Trình Vũ Phỉ vẫn như bình thường sau khi làm việc xong liền tan việc, chỉ là hôm nay có hơi khác, khi cô ra khỏi công ty thì đã thấy có người đứng trước xe cách cửa chính không xa, nghĩ đến lời Bạch Khinh Nhu nói lúc trước, sắc mặt của cô không tốt lên tí nào. Dù cho cô là người vô tội, cô cũng cảm thấy không thoải mái khi bị dán lên nhãn" người thứ ba". Cô đã từng nghe được một quan điểm, trong phim mỹ người thứ ba đều tốt đẹp, bởi vì là vợ chồng khi người đàn ông có người khác bên ngoài, người vợ cũng không đi tìm người đó để phá hoại tình cảm của họ, chỉ áp dụng biện pháp với chồng mình. . . . . . cô cười khổ, đáng tiếc, đây không phải là phim mỹ, ở đây từ xưa đến nay chỉ có phụ nữ làm khó phụ nữ.
Cô chưa đi được mấy bước, Lê Hồng Diệu đã vội vàng bước đến đón, trên mặt là vẻ mặt rất nôn nóng, "Cô ta đến tìm em à? Anh thật sự không biết, anh đi công tác mới về. . . . . ." Lê Hồng Diệu khuôn mặt nôn nóng, hình như lo lắng cô sẽ tức giận.
Trình Vũ Phỉ đưa tay vén sợi tóc của mình ra sau tai, xem ra anh ta đã biết chuyện vợ mình đến tìm cô, cô nhìn chằm chằm anh ta, phía dưới công ty có rất nhiều người sẽ nhiều chuyện, vì vậy đi sang bên kia đường. Nên hẹn một chỗ để nói chuyện mới đúng, loại chuyện này, hơn nữa bỗng nhiên cô không muốn một mình ở cùng chỗ với anh ta.
Cô đứng lại, "Vợ của anh có đến tìm tôi...hình như anh với vợ có hiểu lầm gì đó, tôi hi vọng anh có thể cùng cô ta nói chuyện." Nói tới chỗ này anh ta không nhịn được khẽ cười, lời nói của cô nhìn như khôn khéo hiểu lòng người, mục đích cũng chỉ muốn vợ anh ta không trút giận lên cô, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thà đắc tội quân tử không thể đắc tội tiểu nhân.
Sắc mặt Lê Hồng Diệu trầm xuống, hình như cảm xúc không tốt, "Anh thật sự không biết cô ta sẽ làm chuyện như vậy, anh và cô ta thật sự không có tình cảm, đã muốn ly hôn từ lâu. . . . . . em đừng sợ, chờ sau khi anh ly hôn, anh sẽ. . . . . . anh sẽ cưới em."
Trình Vũ Phỉ không thể không cảm thấy xấu hổ, cô khe khẽ thở dài, "Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ hy vọng anh có thể khuyên nhủ vợ mình, đừng để cho cô ta làm phiền tôi. Về chuyện anh và cô ta ly hôn hay sống chung, thật ra thì chẳng quan hệ gì tới tôi, hơn nữa coi như hai người ly hôn, xin anh cũng đừng nói là bởi vì tôi, cái mũ này quá lớn."
Cô hời hợt nói xong, không có bất kỳ cảm xúc nào bên trong. Lúc đầu sau khi gia đình cô xảy ra chuyện, Lê gia lập tức tới giải trừ hôn ước, ba mẹ Trình rất tức giận, lúc ấy cô cũng không tức giận, dù cha mẹ nguyền rủa Lê gia không có tính người bên tai cô, nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn đem tình cảm của mình bán đi, Lê gia nói đến chuyện giải trừ hôn ước, cô rất hài lòng, dù trong mắt người khác, giấc mộng thành bà trẻ của cô tan nát, cô vẫn muốn tự cố gắng vì cuộc sống của chính mình.
"Có phải em còn hận anh không?" Lê Hồng Diệu hiện lên vẻ bi thương, "Anh biết lúc đầu anh không thể cưới em, để em nhận hết mọi khổ sở, trong lòng em không thoải mái, nhưng lúc ấy anh cũng không có cách nào khác, cha mẹ của anh. . . . . ." Chính anh ta cũng nói không nổi nữa, " Anh chỉ biết xin lỗi em, để cho em chờ đợi nhiều năm như vậy, nhưng xin em hãy tin tưởng anh...anh nhất định sẽ không để em chờ lâu nữa."
Lời như vậy, cô đã nghe nhiều lần lắm rồi, mỗi lần cô đều cười, mỗi lần đều nói cho anh ta biết, cô không chờ đợi anh ta, cô chỉ là chưa tìm thấy người thích hợp mà thôi, nhưng hôm nay, cô đã mất đi tính nhẫn nại của mình, không muốn tiếp tục nói đến đề tài nhàm chán này nữa, cũng không muốn cùng anh ta có bất kì liên quan nào nữa.
Cô không phải không nói ra lời nói độc ác, chỉ là do phần lớn hoàn cảnh không thích hợp, cũng không muốn làm mình khó coi như vậy.
"Thiếu gia Lê, tại sao anh có thể tự tin như vậy, nghĩ tôi chờ anh nhiều năm nay sao? Xin hỏi anh có phong lưu phóng khoáng đẹp trai có một không hai không. Hơn nữa tôi không phải không có não, cũng sẽ không đem cuộc sống của mình đặt vào một người đàn ông đã kết hôn, xin anh đừng đánh giá sức hút của mình quá cao, cũng đừng đánh giá thấp trí khôn của tôi."
Tiết Giai Nhu nói đúng, mỗi lần cô cho người khác đường lui, ngược lại lại làm cho mình không có lối thoát, cô được xem là vô tội, nhưng cứ xuất hiện liên tiếp nhiều người, lại không biết nhìn cô như thế nào? Ở trong mắt người khác, chắc họ không muốn biết sự thật như thế nào, chỉ cho là nhân cách của cô không đứng đắn, nhân phẩm xấu xa.
Lê Hồng Diệu sửng sốt một lúc, hốc mắt hơi ửng đỏ, "Anh biết tại sao em lại nói chuyện như vậy với anh, em hi vọng anh không vì chuyện này mà khó chịu, để cho anh sống tốt, nhưng em làm như vậy với anh, khổ sở sẽ là em. Em đừng sợ, lẽ ra chúng ta phải đến với nhau, là cô ta phá hoại tình cảm của chúng ta, nếu như không phải cô ta cố gắng muốn gả cho anh...chúng ta sẽ là một một đôi vợ chồng hạnh phúc, là cô ta xen vào tình cảm của chúng ta, không nói đến chuyện phá hoại, còn ác độc lên án trước. Em đừng sợ, em đợi anh nhiều năm như vậy, anh biết em là người như thế nào, anh sẽ đối xử tốt với em, em chờ anh. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ thở ra một hơi dài, sắc mặt cũng trầm xuống, cô cười lạnh, "Tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, chỉ là tôi xin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi, bởi vì từ trước đến nay tôi không muốn nhìn thấy anh. Mặt khác, tôi thật sự không chờ đợi anh, mặc dù lúc đó hôn ước của chúng ta hủy bỏ, nhưng thật ra thì tôi rất vui, bởi vì khi đó tôi có người trong lòng, không cần phải gả cho anh, tôi cực kỳ hài lòng. . . . . . Xin đừng quấy rầy tôi, mà cũng xin anh hãy bảo trọng."
Cô mặc kệ Lê Hồng Diệu có nét mặt gì khi cô bước đi. Cô cảm thấy rất phiền não, vì vậy ngay cả giữ chút mặt mũi cho anh ta cũng không muốn làm, chỉ muốn thoát khỏi phiền toái này. Loại phiền phức này, từ khi cô bắt đầu hỏi Tiết Giai Nhu người đàn ông kia kết hôn hay chưa, theo cô, cô không biết mình vì sao quan tâm như vậy, nhưng chỉ là rất quan tâm rất quan tâm.
Trên thế giới này, thật ra thì có rất nhiều người làm trái đạo đức luân lý, dù là bị người khác chê cười, nhưng họ vẫn sống cuộc sống như cũ, cũng hiểu rõ, chính là loại người dù không có được lại càng muốn hạnh phúc hơn nữa cho dù có trở thành đề tài để người khác bàn tán, cô không sợ bị người khác nói xấu, không sợ người khác sẽ đối xử như thể nào với mình.
Nhưng cô biết, mình không phải người như vậy, nếu như người đàn ông kia kết hôn, cô muốn mình dù như thế nào cũng sẽ không ở lại, nếu không dừng lại cô sẽ cảm thấy khinh bỉ mình, còn trong lòng cô màu trắng sẽ biến thành màu đen, hơn nữa vĩnh viễn cũng không rửa sạch sẽ được, cô biết điều này.
Trình Vũ Phỉ theo con đường đi rất xa, mới phát hiện có gì đó không đúng, dự định đi về phía những chiếc xe trên đường kia. Hình như cô đi rất nhanh, chiếc xe này cũng đi nhanh hơn, cô nghi ngờ một lúc lâu, nghĩ chắc do mình tự cho là đúng, có lẽ chiếc xe kia hoàn toàn không phải theo cô.
Nhưng khi cửa kính xe hạ xuống, ý nghĩ đầu tiên của cô là thật đáng giận, anh lại đổi xe.
An Diệc Thành nhìn về phía cô, đuôi lông mày khẽ giơ lên, giống như gặp chuyện gì tốt, làm cho tâm trạng của anh rất tốt. Trình Vũ Phỉ tự dưng cảm thấy chán nản, anh tới đây khi nào, tới bao lâu rồi. . . . . .
Rất nhanh, anh liền chủ động cho đáp án.
Đầu tiên là anh đánh giá cô cẩn thận một lần, trong ánh mắt có điều tra và đánh giá, sau một lúc lâu thì nhếch khóe miệng, "Tôi tại sao lại không nhận ra cô có sức hấp dẫn như vậy?"
Có thể để cho một người đàn ông nói ra muốn kết hôn với cô, còn vì cô tình nguyện ly hôn, anh tại sao lại không nhìn thấy cô có sức hấp dẫn lớn như vậy.
Tim cô căng thẳng, thì ra anh đã tới lâu như vậy, nhưng cũng chỉ như một người khách đến xem, bây giờ còn mỉa mai cô như vậy, bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, cô cười đi tới phía trước xe, theo dõi sắc mặt của anh, "Sức hấp dẫn này sao, rất khó nói, chỉ là có thể làm cho thiếu gia An coi trọng, thật sự là vinh hạnh của tôi."
Ánh mắt An Diệc Thành lập tức chuyển lạnh, đưa tay ra bóp cằm cô, dùng lực xuống, giữ không để cho cô khom xuống được | thân thể, tầm mắt nhìn thẳng anh, lúc này anh mới thư thái thả lỏng, "Tôi đây là đang khen cô, nhìn không ra sao?"
Anh tức giận, mặc kệ vì việc gì, nhưng biết là vì cô.
Cho đến khi Trình Vũ Phỉ ngồi vào trong xe của anh, cô vẫn không biết anh tức giận vì cái gì, vì cô bị người khác vừa ý, người đàn ông khác muốn chiếm đoạt cô nên chọc đến anh, hay cô như vậy mà bị người khác nhìn vừa ý, vì vậy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?
Cô không kết luận được.
An Diệc Thành lại cầm tay lái, không linh hoạt như thế. Cô có thể qua nhiều năm như vậy vẫn làm cho Lê Hồng Diệu luôn nghĩ đến cô, cô thật có bản lãnh. Anh nhắm mắt lại, phải thừa nhận, anh khó chịu không phải vì chuyện này, chuyện làm anh khó chịu nhất là, sau nhiều năm như vậy, thế nhưng anh cũng luôn nghĩ về cô.
Thật mỉa mai, anh nghĩ, anh hận cô, anh tự nói với mình như vậy, chỉ có ý nghĩ này mới giúp những phiền não trong lòng anh bình phục lại, mới có thể làm cho mình an tâm, anh hận cô, anh định nghĩa như vậy cho mình.
Trình Vũ Phỉ tâm trạng cũng là một trăm lần muốn trở lại, cô bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm bản thân, cô đi theo An Diệc Thành như vậy, từ một góc độ khác mà nói, cũng chỉ là bán mình cho anh mà thôi. Nhưng lại bởi vì trong lòng cô không thể thay đổi việc anh là người thiếu niên áo trắng, cô từng thương nhớ anh, vì vậy hành vi bây giờ của cô làm cho người ta khinh bỉ.
Thật ra đều là một dạng không chịu nổi, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, cứ cố khoác lên mình một lớp áo gọi là tình yêu, làm như vậy, để mình không cảm thấy bản thân đáng xấu hổ mà thôi.
Thật ra thì cô chính là một người phụ nữ kinh khủng đó, cô cũng nghĩ mình như vậy .
Chương 10
Tối hôm qua Trình Vũ Phỉ không ngủ được ngon giấc, An Diệc Thành đem cô giày vò lặp đi lặp lại trên giường, dùng các loại phương thức, làm cho cô phải hét lên muốn anh, mặc kệ là đối với chuyện này cô có vui vẻ hay không vẫn bị anh dày vò không thể không cầu xin sự tha thứ, anh muốn cô thỏa mãn anh, mặc kệ cô có đồng ý hay không.
Cho đến cuối cùng, Trình Vũ Phỉ không hiểu được do anh bỗng nhiên lương thiện buông tha cho cô, hay do âm thanh của mình quá mức chói tai, nhưng cô toàn thân bủn rủn không chịu được, nhưng vẫn không ngất đi, thậm chí choáng váng đầu kịch liệt, làm thế nào cũng ngủ không được.
Cô ngừng suy nghĩ của mình lại, nhưng vẫn không thể tập trung xử lý công việc, mấy chữ cái trên màn hình máy vi tính kia, biến thành từng con nòng nọc nhỏ, thậm chí còn chuyển động, cô tự hỏi mình có nên đi xin phép nghỉ không, loại trạng thái này của cô không làm được bất kỳ chuyện gì. Cuối cùng khi cô quyết định đi nhờ người làm giúp thì chuyện không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra.
Chỉ là Trình Vũ Phỉ cảm thấy rất buồn cười cô lại xem mình như khách xem kịch để xem trò cười này, bởi vì người tới là Bạch Khinh Nhu, bước vào lập tức la hét gọi Trình Vũ Phỉ ra ngoài, dám làm không dám chịu, núp ở chỗ nào. Trình Vũ Phỉ tựa vào một bên, nhìn chằm chằm bóng dáng của Bạch Khinh Nhu, cảm giác như mình đang tham gia vào trò cười đầy khoa trương lại giả tạo này.
Bạch Khinh Nhu ở đây gào thét, làm cho Trình Vũ Phỉ phải đi ra ngoài, Trình Vũ Phỉ đứng một nơi đúng lúc có thể nhìn thấy Bạch Khinh Nhu, nhưng Bạch Khinh Nhu lại không thể nhìn thấy cô. Bạch Khinh Nhu gây rối một lúc, kéo đến rất nhiều khán giả, bắt đầu không chút kiêng nể gì mắng lên, trước mắng Trình Vũ Phỉ không biết nhục nhã, ghê tởm, quyến rũ đàn ông có vợ, loại phụ nữ này nên róc xương lóc thịt, phá hoại gia đình người khác. . . . . .
Vốn tất cả mọi người đang xem kịch hay, sau khi nghe Bạch Khinh Nhu mắng chửi người, vài người liền nhìn về phía Trình Vũ Phỉ, đối với người thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác, mặc dù người đứng xem không thể mắng chửi được gì, nhưng muốn giúp vợ chính thức người ta không phải là không thể. Trình Vũ Phỉ không khỏi khẽ cười, cái thế giới này luôn có một số người như vậy, nghe một chút chuyện, lập tức liền nhận định người khác phạm tội, cho dù là sai, cũng chỉ sẽ trách tội người khác không thể kiềm chế được, cũng không nghĩ lại hành động của mình.
Khi Trình Vũ Phỉ đi ra, Bạch Khinh Nhu nhìn thấy cô lập tức chạy tới, muốn đem Trình Vũ Phỉ xé rách thành mấy múi. Trong khi Bạch Khinh Nhu đang chạy tới Trình Vũ Phỉ thuận tay cầm bình hoa bên cạnh, ôm vào trong tay, mắt thẳng tắp nhìn về phía Bạch Khinh Nhu.
Từ nhỏ cô đã có cách sống người không phạm ta, ta không phạm người, thậm chí còn có tính thỏa hiệp với người khác, cho rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng cuộc sống dạy cho cô một đạo lý, rất nhiều chuyện, nếu như mình lùi một bước, người khác sẽ tiến một bước, cho đến khi bức mình đến không đường lui.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian